[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Chuyện Lý Ngân tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều, không khí có chút ảm đạm, bên ngoài dường như lại có thêm một trận mưa vừa phủ xuống, gột rửa mọi cây cối xanh mướt. Đầu mũi anh truyền đến một làn hơi ẩm ướt nhưng khó chịu vô cùng, có thể nghe ra là mùi của đất vì nhiều ngày nắng hạn lại đột ngột mưa xuống như thế, trong phút chốc không thể thích nghi được với sự thay đổi này.
  • Anh không thích mưa, không thích những thứ có khả năng mang đến cho người khác cảm giác gọi là ủy mị như thế, có lẽ từ năm anh mười tuổi, sau những chuyện không may mắn liên tục xảy ra với anh thì cảm giác này lại càng rõ rệt.
  • Con người ai chẳng từng trải qua bất hạnh? Chỉ là kẻ biểu thị ngoài mặt, người biết nó đến từ tâm. Thế nên, vẫn nên dùng một thái độ cứng rắn nhất để đối diện với cái gọi là “thực tại đáng thương” ấy.
  • Đôi chân đứng trên nền gạch của anh hơi co lại, từ tốn bước đến chiếc ghế sofa được đặt trong phòng, khi ấy mới có dịp ngó nghiêng một lúc căn phòng này. Đây là phòng bệnh loại VIP, đầy đủ tiện nghi. Nhưng mà nói sao đi nữa thì Lý Ngân cũng cảm thấy có gì đó trống trãi, lại đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm thứ mà lẽ ra nên có mặt trong căn phòng này.
  • Vẫn không có tung tích! Rốt cuộc thì cô bé đó biến đi đâu mất rồi?
  • Hừm! Dẫu sao thì anh cũng đã hai lần giúp đỡ cô ấy, vậy mà nói đi là đành tâm đi vậy sao? Thật sự không có thành ý một chút nào cả.
  • Lý Ngân thở hắt ra một hơi, cố gắng xua đi cơn giận đang nhen nhóm bên trong cơ thể mình, cố gắng làm như không hề có chuyện gì xảy ra mà lẩm bẩm: “Thôi vậy, cũng không phải là lần đầu tiên có người rời bỏ mình. Không đến mức phải để ý quá sâu như thế.”
  • Tiếng thở dài não nuột lại lần nữa vang lên trong căn phòng, anh đứng dậy đi về phía giường bệnh, thôi không để ý đến những người và chuyện không có liên quan đến mình nữa.
  • Nào ngờ khi lưng anh vừa chạm xuống tấm đệm êm ái phía sau mình thì ngoài cửa đã truyền đến một tràn bước chân dày đặc, kèm theo đó là tiếng mở khóa “lạch cạch” dù đã cố gắng đè nén tiếng động của mình đến mức thấp nhất nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng động này.
  • Khóe môi Lý Ngân bất giác cong lên trong vô thức, cơn giận vừa nhen nhóm lúc nãy cũng đã bị dập tắt hoàn toàn không chút thương tiếc, đầu lại bật ra hai chữ: Tiểu Phong.
  • Tiểu Phong nhấc chân lên thật cao, thái độ và hành động cục mịch thường ngày cũng đã bị thay thế bởi sự khéo léo, tinh tế hết mức có thể đối với cô.
  • Ôi, có trời mới biết những chuyện này đối với Tiểu Phong lại khó như thế nào. Cô đã quá quen thuộc với chuyện gây ra những tiếng động lớn, vậy mà nhìn người đàn ông vì cứu mình vẫn đang ngủ say trên giường, tim vô thức đập mạnh một cái, trong lòng lại dâng lên một hồi chua xót kéo dài, cả người cũng tự dưng lại có tinh thần bước đi một cách nhẹ nhàng.
  • Người này khi ngủ chốc chốc sẽ nhíu mày thật chặt, cô lại không kiềm lòng được mà đưa tay ra vuốt hàng chân mày đó, cả cơ mặt anh lại giãn ra rồi chìm vào một khoảng bình yên.
  • Bác sỹ nói vết thương của anh rất sâu, chẳng hiểu vì sao anh lại làm chuyện gì đó nặng nhọc để miệng vết thương lại toét ra một đường rất rộng, cũng có khả năng bị nhiễm trùng rồi cần được điều trị một khoảng thời gian mới có thể khỏi hẳn. Cũng vì mất máu quá nhiều mà Lý Ngân phải ngất đi. Chẳng những thế, cơ thể anh đang trong độ suy nhược nghiêm trọng vì làm việc quá sức, cần có thời gian nghỉ ngơi hợp lý thì mới mong có khả năng hồi phục lại bình thường được.
  • Đầu óc Tiểu Phong cứ treo lửng lơ mãi trên không trung, không ngừng nhớ đến câu nói đó của vị bác sĩ già với cặp kính dày bằng kính xe ô tô, "làm việc nặng nhọc"?
  • Khi nói ra những lời này, ông ấy còn nhìn Tiểu Phong bằng cái nhìn đầy "thông cảm", vừa lắc đầu vừa chép miệng, khiến một con cá như cô cũng phải có phản ứng "đỏ mặt tía tai".
  • Chỉ là… Ông ấy nghĩ xa quá rồi!
  • Buổi sáng trong lúc mơ màng, Tiểu Phong lại cảm nhận được cơ thể mình đang bị ai đó nhấc bổng lên cao rồi lại được đặt xuống chiếc giường êm ái. Hẳn là do cô chạy lung tung trong mơ nên đã được Lý Ngân bế lên, chẳng may trong lúc vô tình lại chạm vào vết thương.
  • Mà thói quen ngủ nghỉ của Tiểu Phong cũng rất lạ, không giống với ai cả. Trong khi ngủ cô thường di chuyển đến một chỗ khác mà chẳng hề hay biết chuyện gì cả. Hoắc Lệ nói với cô đó là mộng du, bảo cô hãy đi khám đi. Chỉ có điều… Chỉ Tiểu Phong mới biết đây là do thói quen sinh hoạt dưới biển đã ngấm thẳng vào máu, khiến cô không cách nào có thể thay đổi trong nhất thời được.
  • Tiểu Phong rón rén bước vào phòng, không chú ý đến giường bệnh mà đi thẳng một mạch đến chiếc bàn được đặt cạnh giường, sau đó lại lấy ra một chiếc bát lớn, đổ hết tất cả cháo ra bên ngoài.
  • Mà một tràn động tác này đều được cô hết sức để tâm, tỉ mẫn từng chút, không dám có một phút giây nào đó lơ là. Chuyện này vốn là chuyện hiếm thấy!
  • Lý Ngân ở bên giường quan sát cô từ nãy đến giờ, đôi mắt nóng rực vẫn dán chặt vào người cô gái đang tất bật từ khi bước vào cửa lại bị cô lơ là đến mức xấu hổ, vội vàng hắng giọng để thu hút sự chú ý của một người nào đó.
  • Nghe thấy tiếng động phát ra bên cạnh mình gần như thế, suýt nữa thì cháo trong bát đã bị Tiểu Phong làm cho rơi vãi ra ngoài.
  • Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, lúng túng quay sang nhìn vào người vẫn đang nhìn mình không chút kiêng dè kia.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    "A… Anh dậy rồi sao?"
  • Dư thừa! Đến cô còn cảm thấy đây là một câu hỏi dư thừa nữa là.
  • Buổi sáng ở thành phố Thịnh Lâm, trời vẫn cứ mưa lất phất, Thừa n cũng chẳng thể hiểu được đây rốt cuộc thì thứ thời tiết quỷ quái gì nữa chứ, rõ ràng ban nãy vẫn còn có mặt trời ló dạng, bây giờ lại biến mất hoàn toàn, chỉ toàn là mây đen, lại còn bị thay thế bởi những hạt mưa nhẹ tênh lắc lư theo chiều gió như thế này. Cô bước xuống tuyến xe buýt 302 quen thuộc, kéo cao khuy cài của chiếc áo lông chồn này lên, lại để ý đến đôi bốt cao dưới chân mình, sau khi đã đảm bảo rằng chẳng có gì có thể làm bẩn hay ướt cơ thể cô thì mới cầm ô bước đi về phía trước. Mùi bê tông bốc lên nồng nặc, Thừa n xị mặt, hoàn toàn không thể nào chịu được mùi hương quái dị như thế này. Cô dùng một tay che mũi, một tay lại cầm chiếc ô quen thuộc mà tiến về phía trước. Trong không gian của buổi sớm mai ẩm ướt, đủ loại mùi đặc trưng hòa lẫn vào nhau khiến cô không cách nào có thể chịu đựng nổi.
  • Một số sinh viên khác đi ngang qua nơi đây cũng không thể nào nhịn được mà quay đầu nhìn đến Thừa n rồi lại lắc đầu đi về phía trước. Cô biết, chẳng cần phải nhìn hay suy nghĩ nhiều về vấn đề nào đó thì Thừa n cũng có thể dễ dàng đoán ra được bọn họ đang cười cợt cô, cười vì cô ở trong mắt họ chính là một “đại tiểu thư” quen thói được nuông chiều nên luôn có những hành động “quá mức lố lăng” như thế.
  • Nhưng không sao! Thừa n mặc kệ, cô cũng chẳng mấy quan tâm đến cảm nhận của những con người không liên quan đến cuộc đời mình, chỉ cần cô thích thì chuyện gì cũng có thể trở thành hiện thực. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những chuyện Thừa n làm há có phải cô đang muốn thu hút ánh mắt của người khác hay tỏ ra mình là người trên trời để làm tâm điểm của sự chú ý đâu?
  • Có trách thì trách cô lại có một chiếc mũi quá mức nhạy cảm cùng với một làn da cũng vô cùng “mẫn cảm”, dường như những thứ gì “mong manh, dễ vỡ” đều có thể hội tụ hết lên người của Thừa n vậy. Thật đáng sợ mà! Có đôi lúc khi nhìn vào gương, Thừa n cô cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, có đôi khi lại như bọn họ nói, chính là “ra vẻ ta đây”. Nhưng thôi không sao, cuộc sống này vốn chẳng thể nào có chuyện chúng ta có thể làm hài lòng hết tất cả mọi người như thế, nên chỉ có một vài người không vừa mắt, thuận tình thì đã có sao đâu?
  • Cô sống cuộc sống của riêng cô và bọn họ cũng thế, chẳng ai có thể can thiệp vào cuộc sống của ai, như vậy tự khắc sẽ cảm thấy cuộc sống này vẫn còn đối xử tốt với cô. Mấy năm trời cắp sách... À, phải là mấy chục năm cô quen với cuộc sống đặc biệt này. Thừa n từng nghĩ so với nhựa đường, có đôi khi cô còn có cảm giác khuôn mặt của mình còn dày hơn gấp mấy lần nữa.
  • Mặc dù ngồi trên giảng đường lâu đến như vậy, thế nhưng hai tiếng bạn bè thật sự rất xa xỉ với Thừa n, cho đến khi cô gặp được Tiểu Phong - Cô gái có đôi mắt lóng lánh như mặt biển, xinh đẹp rạng rỡ. Và nhất là trên người luôn tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt, không bị hòa lẫn vào đâu. Chẳng phải nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành hay “hồng nhan họa thủy” mà cô gái mà cô gặp lại giống như một bông hoa trắng tinh xảo, cao ngạo đứng riêng một khoảng trời để khoe sắc với sớm mai. Đời người này, được gặp và kết bạn với Tiểu Phong chính là hạnh phúc và an ủi lớn nhất cuộc đời của cô rồi.
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Sao thế? Cô gái xinh đẹp của tớ sao hôm nay lại trầm tư như thế này rồi?”
  • Một giọng nói trong trẻo vang lên ngay bên cạnh Thừa n, không cần nhìn thì cô cũng đã có thể dễ dàng đoán được người này là ai rồi, giọng nói này… Kỳ thật, chẳng thể nào có thể bị lẫn vào một người nào khác cho được cả. Tuy chỉ mới tiếp xúc với nhau ba tháng, nhưng những hiểu biết của cô về Tiểu Phong và ngược lại thật sự rất lớn.
  • Bọn họ nói chuyện với nhau rất ăn ý, rất hợp nhau, Tiểu Phong tuy có hơi ngốc nghếch nhưng đôi lúc lại rất thông minh, đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm thấy lấn cấn khi phải chọn ra một từ thích hợp nào đó để nói về Tiểu Phong vậy.
  • Thừa n chu mỏ, đôi chân tiến một bước về phía trước, cố tình làm ra dáng vẻ không thèm để ý, không thèm quan tâm đối với cô gái đang đứng bên cạnh mình từ nãy đến giờ, khiến cô khóc chẳng được mà cười cũng không xong vì chẳng hiểu được rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
  • Tiểu Phong nhíu mày, cũng tiến đến một bước về phía của Thừa n, nũng nịu hỏi:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Cậu giận tớ à?”
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Không giận!”
  • Thừa n vẫn không thèm liếc mắt đến chỗ cô dù chỉ một cái, rất nhanh, không thèm suy nghĩ mà đã trả lời cô vội vàng như thế.
  • Tiểu Phong cho dù bình thường có ngốc hay không hiểu tâm tư người khác đến thế nào thì cũng nên thức thời mà hiểu rằng Thừa n đang giận cô một cách trắng trợn đến như thế!
14
Chương 67